(¯`•™ ๑۩۞۩๑♥• (¯`¶v¶ÿ£övë´¯) ♥•๑۩۞۩๑ ™•
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`•™ ๑۩۞۩๑♥• (¯`¶v¶ÿ£övë´¯) ♥•๑۩۞۩๑ ™•

Wecome To MyLove
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 tinh yeu thuan khiet

Go down 
Tác giảThông điệp
shawol_love_shinee
Thành Viên Mới
Thành Viên Mới



Bài viết : 41
Được cám ơn : 0
Tham gia ngày : 16/09/2010
Tuổi : 28
Đến từ : catba

tinh yeu thuan khiet Empty
Bài gửiTiêu đề: tinh yeu thuan khiet   tinh yeu thuan khiet I_icon_minitimeThu Sep 16, 2010 9:17 pm

Tuyên bố của tác giả: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM (một công ty giải trí của Hàn Quốc) cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.
Giới hạn tuổi: T (Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi)
Cảnh báo: Shounen – ai (tình cảm nam-nam). Đây là một fic chán của chán, xạo của xạo, mộng tưởng của mộng tưởng…
Chú thích:
- Appa: bố
- omma: mẹ
- hyung: anh
- Jaejoong, Yunho, Yoochun, Chunsu, Changmin (thành viên nhóm DBSK)


Hãy kể lại câu chuyện bằng những ngôn từ mộc mạc nhất
Hãy chạm đến hạnh phúc bằng thứ tình yêu thuần khiết nhất.





Part 1. Tôi là Kim Jaejoong.


Chungnam – một mùa hạ nắng chói.

Sinh nhật năm ấy là một trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời tôi. Cha quyết định tái hôn.

Dường như ông đã cố tình nói ra việc tuyệt vời này vào đúng ngày hôm đó. Ông nghĩ: sinh nhật là dịp tôi vui nhất nên chuyện tái hôn sẽ trở nên bớt "shock" với tôi và hy vọng được tôi chấp thuận cũng cao hơn một chút. Nếu ông biết được, cùng lúc ấy, tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng thì biết đâu người thấy "shock" sẽ chính là ông.

Mẹ mất được hơn 7 năm. Cha sống một mình nuôi tôi cũng trải qua từng ấy thời gian dài đằng đẵng. Hình ảnh ông cô đơn đi làm rồi lại cô đơn về nhà, nụ cười vui vẻ vẫn ráng nở trên môi – vì tôi – là một ám ảnh. Thế nên, mỗi khi ông cất tiếng hỏi trong men rượu nồng: - “Jaejae không có mẹ vẫn chịu được chứ con?” – thì ám ảnh đó lại đột ngột dâng lên trong tâm trí. Nó buộc tôi trong vô thức gục gặc chiếc cổ bé nhỏ rồi quả quyết khẳng định:

“Jaejae chỉ cần appa thôi!”

Mãi sau này tôi mới biết: câu nói đó đã bao lần đập tan ý định tục huyền của ông.

Giá mà tôi đủ khôn ngoan để hiểu.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

15 tuổi, tôi đi khoe khắp xóm là mình sắp có mẹ và nghe đâu còn có cả em trai. Những đứa bạn thân của tôi khi nghe chuyện phản ứng mỗi người mỗi khác.

Junsu thuần hậu reo lên: - “Tuyệt quá!” - và ghen tỵ rằng tôi sắp có một kẻ hầu để tha hồ sai vặt và ăn hiếp như nó đang là kẻ hầu của anh nó bây giờ.

Yoochun, ông cụ non buông ra một tiếng thở ước chừng dài gấp đôi cái tuổi 14 của nó rồi chậm chạp chép miệng: - “Chuyện gì cũng sẽ phải thay đổi, Jaejoongie à. Nếu ba cậu không còn yêu cậu như xưa thì nên nhớ rằng lúc nào cũng còn bọn tớ ở đây luôn sẵn sàng chia sẻ với cậu.” - Tôi gượng cười, không nỡ thú nhận rằng nó vừa nói gì tôi không hiểu.

Người cuối cùng tôi thông báo là Yunho. Như mọi khi, cậu không nói nhiều, chỉ thảy tôi lên yên sau rồi đạp xe như bay đến bờ kênh cuối xóm – “chỗ bí mật” của hai chúng tôi.

Bờ kênh chiều cuối hạ xanh mát lòng người. Đập đập hai bàn tay cứng cáp lên vai tôi từ phía sau, lúc đó cậu mới cất tiếng:

“Chúc mừng… Nhưng từ đây, xin bỏ dần thói quen lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của mình như thế, Jaejoong nhé.”

Bất chợt trời nổi gió, lồng lộng. Gió hay câu nói của cậu đang lay động đến những chỗ sâu kín nhất trong trái tim tôi?

Trái tim tôi lay động, khẽ khàng. Nhưng tôi biết rõ không phải vì câu trả lời sắp tới. Chỉ là… dường như tôi vừa được một bông kẹo gòn vô hình từ cậu. Có cái gì đó rất ngọt và rất ấm.

“Không! Tớ đang vui, thật mà.” – Tôi đáp. – “Không phải chỉ vì appa.”

“Nếu vậy thì tốt.” – Cậu nói rồi mỉm cười. Nụ cười đó củng cố thêm lòng tin cho tôi để ngày mai theo ba đi gặp “mẹ” và “em trai”.

Tôi không nói dối, thật đấy. Đúng là tôi đang rất vui.


= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =


Người phụ nữ trước mặt tôi trông vẫn xinh đẹp dù ở bà có nét gì gợi lên sự cam chịu, kham khổ. Bà cho tôi ấn tượng …giống với appa. Nếu có điểm nào ở bà khiến tôi hơi nhói lòng thì chính là việc tôi không cảm nhận được tình yêu trong ánh mắt bà. Khi chúng hướng về cha, dường như chỉ có sự đồng cảm. Nhưng rồi thoáng khó chịu ấy trong tôi chợt tan biến khi nhìn thấy …em.

Đứng nép sau lưng bà bấy giờ là một cậu bé cao cao, gương mặt thánh thiện như thiên thần. Tôi ngẩn ngơ đưa tay dụi mắt. Thiên thần vừa hào phóng tặng tôi một nụ cười lấp ló sau lưng mẹ khi bà dịu dàng giới thiệu:

“Changmin à, đây là Jaejoongie, người từ bây giờ sẽ trở thành anh trai của con."

“Chang – min.” – Tôi lặp lại, luống cuống khua tay suýt làm vỡ cả ly nước trên bàn.

“Hyung*.” – Thiên thần cười, khẽ gọi. Tiếng “hyung” cất lên từ chất giọng trẻ con của em làm tan chảy đến tận những khối băng nhỏ nhất trong lòng tôi. Mà thật sự lòng tôi có khối băng nào không thì tôi cũng chẳng rõ.


“Omma*…”

“Gì vậy, Jaejae?”

“Jae muốn có em.”

“Ôi ~ ~ ~”

“Có em rồi con sẽ thương em mà. Omma sinh em cho con đi.”

“Jae à…”

“Có em rồi… sẽ có người chơi với con…”


Thế là tôi biết rồi. Cả Junsu lẫn Yoochun đều sai toét. Có em không phải để sai bảo cũng không phải sẽ khiến mình bớt được yêu thương. Suy nghĩ đến những điều đó làm gì khi chỉ yêu thương đơn thuần cũng khiến tôi hạnh phúc đến thế? Ngay giờ phút ấy, tôi đã biết: mình sẽ thương cậu nhóc trước mặt đến suốt đời.

Yunho à, giờ thì mình có thể cười và khẳng định lần nữa với cậu rồi. Mình đang rất vui.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Một thời gian ngắn sau, appa và omma chính thức đám cưới. Cả tôi và Changmin thế là lại có một gia đình vẹn toàn. Tôi tất bật chạy việc trong buổi lễ, nụ cười ngớ ngẩn toét nở đến mang tai. Phải làm sao bây giờ? Dẫu biết lặp đi lặp lại đến là nhàm chán nhưng tôi phải nói nữa thôi: Tôi đang vui. Dường như bản thân niềm vui có một sức mạnh to lớn. Nó khiến tôi tỉnh táo trong hàng đống việc bề bộn – bề bộn đến mức, không cho tôi có thời gian để dừng lại thở huống chi lót dạ chút gì.

Giữa buổi tiệc, trong bộ trang phục phù rể giống tôi, Changmin đang định ăn vụng bánh. Không thể chống lại đôi mắt to hồn nhiên ngây thơ van vỉ của em lúc bị bắt gặp, tôi dừng lại, lén lút mượn một con dao, cắt lấy hai miếng bánh to và chỉ cho Changmin một góc khuất sau lễ đài. Thế là lại có thêm một định nghĩa nữa của từ “vui”, đó là nhìn thấy em cười hạnh phúc rồi hỏi với một miệng bánh đầy tràn:

“Yung - ăn - ông?” (tạm dịch: hyung ăn không?)

Cuối lễ cưới, ngay khi chiếc xe trắng chở cha mẹ đến chỗ hưởng tuần trăng mật vừa khuất, tôi ngất, có lẽ vì đói và mệt. Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm vắt vẻo trên chiếc sô – pha, vẫn trong bộ trang phục phù rể. Changmin ngồi ngay bên cạnh, chăm chú vào trò chơi điện tử của em. Thấy tôi mở mắt, em nói giọng đượm lo âu:

“Hyung ngủ nửa ngày rồi.” – Em dừng chơi rồi hướng về tôi ánh mắt buồn rầu. –“Em đói quá, không có gì ăn.”

Thế là, vẫn không sao chống lại đôi mắt ngây thơ ấy, tôi loạng choạng đi vào bếp, nấu mì.

Cuộc sống gia đình mà tôi là nội trợ chính hình như vẫn chưa kết thúc?

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Cuộc sống gia đình mà tôi là nội trợ chính chỉ mới bắt đầu. Cha đi làm, mẹ đi làm, Changmin đi học và tôi lo bữa sáng. Tôi có quên nói không nhỉ, tôi cũng đi học dù chậm mất một năm, dạo gần đây lại thêm vào việc chậm mất nửa tiết. Khi tôi lí nhí giải thích vì mình bận làm bữa sáng và dọn dẹp, cả lớp – kể cả cô giáo – đều bật cười, chỉ trừ Su, Chun và Yunho.

Giờ giải lao, Junsu và Yoochun ôm lấy tôi, chia sẻ phần ăn và những thứ hay ho tụi nó có cho tôi còn Yunho thì chỉ khẽ hỏi:

“Cậu vẫn hạnh phúc, thật chứ?”

“Cinderella làm sao mà hạnh phúc được.” – Junsu nhăn mặt và dậm chân.

“Cinderella hạnh phúc khi cô ta nghĩ cô ta đang hạnh phúc.” – Yoochun vẫn khó hiểu như mọi khi.

“Tớ không phải là Cinderella và tớ vẫn đang hạnh phúc.” – Tôi phì cười.

Như không nghe thấy những gì tôi nói, bọn Junsu và Yoochun ném về phía tôi những ánh nhìn nghi ngờ rồi ngày ngày vẫn cứ đem hết thứ đồ này đến thứ đồ khác đến cho tôi. Nhà Yoochun trồng nấm và thỉnh thoảng nó lại dúi cho tôi cả giỏ, kèm theo mẩu giấy dặn dò là từng loại trong ấy chế biến với món gì thì sẽ ngon. Junsu cũng dúi cho tôi một tờ giấy khác, hướng dẫn những mánh khóe giả bệnh để trốn việc nhà. Như mọi khi, Yunho không nói gì cho đến khi ra đến bờ kênh gió lộng. Có lúc, cậu đột nhiên nhấc bổng tôi lên từ phía sau rồi trầm giọng:

“Cậu nhẹ đi nhiều rồi, Jaejoong.”

Kể từ hôm đó, mỗi khi thu dọn đồ ăn thừa để rửa chén bát, tôi lại tự làm một tô cơm trộn và cố ăn cho bằng hết. Trên tất cả mọi việc, tôi không chịu được ánh nhìn lo lắng của Yunho.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Changmin nhập học được gần một tuần, dường như mọi chuyện vẫn ổn. Mẹ bảo Minnie học rất giỏi nên chẳng lo không theo kịp chương trình. Cha quan tâm em có quen trường mới hay chưa. Còn tôi… chỉ lo không biết em có bị ai bắt nạt.

Đáp lại sự lo lắng của tôi, em nở một nụ cười:

“Đừng nghĩ thế. Em không phải là hyung.”

Câu trả lời của Changmin làm tôi sững ra gần cả phút. Tối hôm đó, vừa rửa bát, tôi vừa tự hỏi: Làm thế nào em biết được khi xưa tôi thường bị bắt nạt?

Đúng là trước đây, tôi rất hay bị bọn trẻ trong xóm hiếp đáp. Chúng, lúc thì đánh, lúc thì giật cặp của tôi, có khi lại còn lén cho cát vào hộp cơm tôi mang đi học. Nhưng từ khi quen biết Su, Chun mà nhất là Yunho, mọi chuyện dần thay đổi. Tôi vẫn còn nhớ như in lúc Yunho lôi tôi lên bục giảng, đập bôm bốp vào vai tôi rồi bảo rằng: - “Đây là bạn thân nhất của tớ!” - cả lớp đã trố mắt ngạc nhiên ra sao. Mãi sau này, cứ mỗi lần thỉnh thoảng nhớ ra là tôi lại hỏi: - “Vì sao lại muốn làm bạn với mình?” - nhưng Yunho không bao giờ đáp, chỉ cười. Thế là cho đến giờ, tôi vẫn chưa hiểu được vì sao.

Vài tuần sau, tôi giải đáp được một trong hai thắc mắc của mình. Đó là chuyện về em.

Cha đi công tác, mẹ bảo về thăm các dì của Changmin, chỉ còn tôi và em ở nhà như dạo cha mẹ vừa cưới. Sáng hôm ấy, em đi học trước trong lúc tôi bận bịu với mớ bát đĩa dơ. Khi mọi việc đã xong, tôi phát hiện ra Changmin để quên hộp cơm trưa trên bàn bếp.

Chạy ra khỏi nhà, tôi nói vội với Yunho: -“Hôm nay cậu lên trường trước đi, mình còn phải đuổi theo Changmin một tí.”

Yunho nhìn vào túi đồ lỉnh kỉnh trên tay tôi và gật đầu ra ý hiểu. May quá, cậu không giận.

Tôi lại quên kể rồi, đúng không? Gần cả tháng nay, Yunho đều đặn ghé nhà đưa tôi đi học. Nhờ thế, đỡ phải trễ giờ. Hôm nay bảo cậu lên trường trước, tôi cũng sợ cậu buồn nhưng quả thật chẳng biết phải làm sao.

Tôi không biết nhưng Yunho thì có.

Cậu quay xe về hướng trường của Changmin rồi hất đầu ra hiệu: - “Leo lên!” - Thấy tôi còn ngần ngừ, cậu nói: - “Nếu còn không nhanh lên, Changmin vào trường sẽ không dễ tìm đâu. Mình thấy nó đi trước cậu khá lâu đấy.”

Thế là tôi leo lên yên sau chiếc xe đạp quen thuộc, vòng tay qua bụng Yunho, bất giác phải siết chặt hơn một chút khi cậu tăng tốc. Xe xuống dốc, gió thốc ngược vạt áo cậu bay vào mặt tôi… lòng lại thoáng qua thứ cảm giác ngọt ngào kỳ lạ không sao hiểu nổi. Êm ái như kẹo gòn đang tan.


= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =


Rốt cuộc thì… chúng tôi đã không đuổi kịp Changmin. Từ đằng xa, tôi nghe tiếng chuông vào học reo inh ỏi và cổng trường của em từ từ đóng lại. Yunho dừng xe khuất sau một gốc cây, không tiến đến cũng không quay về như muốn chờ ý tôi. Ngay khi tôi định cùng Yunho về trường thì cậu lên tiếng, giọng lạnh băng:

“Em cậu kìa, phải không, Jaejoong? Ở bên kia đường.”

Changmin đúng là đang đứng bên kia đường, đối diện trường học, cùng một nhóm bạn cỡ bốn, năm đứa. Cả bọn mặc đồng phục, cặp thả xuống chân, tay phì phèo thuốc trắng. Tôi nhận ra bọn này. Hai năm trước tôi vẫn còn chung trường với chúng. Một lũ trẻ xấu, chuyên hùa nhau bắt nạt bạn bè, trong đó có cả tôi. Vậy mà Changmin lại chơi với chúng. Tôi dừng cả tim khi đưa mắt nhìn em, nhìn thật kỹ. –“May quá, Yunho ah, may quá… Nó không có.” – Changmin của tôi không cầm gì cả.

Em chỉ đứng đó, nói cười với lũ bạn. Thỉnh thoảng cả đám lại ré lên, thốt ra những tiếng lóng mà nếu có appa ở đây, hẳn ông nghe xong sẽ ngất.

“Yunho ah…” – Tôi bước xuống xe, để lại cặp cho Yunho giữ, chỉ đem theo túi cơm. – “Mình cần…”

“Mình hiểu. Cậu cứ ra đó đi.” – Yunho gật đầu rồi siết mạnh vai tôi. Lại một lần nữa, vô hình, tôi nhận được từ cậu thứ gì đó lớn hơn cậu tưởng, lớn hơn tôi tưởng, rất nhiều lần.

Changmin thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Em ngần ngừ vài giây, rồi có vẻ cũng kịp hiểu vì sao tôi lại có mặt ở đây. Cùng lúc ấy, lũ bạn của em phá ra cười ngặt nghẽo. Mặc kệ chúng, tôi chỉ quan tâm đến em.

“Tao quên hộp cơm nên anh ta đến đưa. Xui xẻo thật.” – Em nói với một đứa bạn, giọng rất bình thường nhưng chúng cứ như kim nhọn đang chích vào tim tôi.

“Changmin ah… lẽ ra giờ này em phải vào học.”

“Này này…” – Nhóm bạn của em nhao nhao. Chúng vung vẩy tay cầm thuốc rồi hướng về tôi ánh mắt bỡn cợt. –“Nghe HYUNG nói kìa.”

“Phải đi học, nghe chưa?” – Một đứa nhại lại giọng tôi. –“Dù là ở lại lớp, có ngồi học cũng chẳng hiểu cô giảng gì, thậm chí không biết đi xe đạp đến trường… thì cũng phải đi học, nghe chưa?”

Chúng lại ôm nhau cười lăn lộn. Em thì không.

“Haizzz.” – Changmin nhún vai rồi bước ra khỏi lũ bạn, đứng đối diện với tôi. Min rất cao. Dù nhỏ hơn hai tuổi, em đứng vẫn bằng, thậm chí là nhỉnh hơn một chút. –“Jaejoong hyung.” – Em nói. –“Vì hyung đã thấy hết nên chẳng việc gì phải biện minh. Thật sự là …giống như những gì hyung đã thấy, đây mới là Shim Changmin. Chắc hyung không xấu đến mức về nhà mách cha chứ?”

“Theo hyung về nhà!” – Tôi gằn giọng, lần đầu tiên cảm thấy giận. Tôi không giận khi em bỏ học, tôi cũng không giận khi em tụ tập với đám bạn bè xấu xa. Tôi chỉ giận vì em đã khẳng định như thế. Đó không phải là em. Shim Changmin tôi biết là đứa bé ăn vụng bánh vẫn biết chia sẻ cho anh trai nó.

“Về với anh, Changmin.”

“Không.” – Nó lắc đầu. – “Dù cho hyung có mách cha, tôi cũng không sợ đâu. Nhìn cách cha con hai người đối xử với mẹ con tôi là biết. Cả hai người luôn, chỉ toàn là đồ ngốc.”

Đồ ngốc



Đồ ngốc.

BỐP.

Tôi biết mình đang làm gì. Tôi hoàn toàn không nóng giận. Chỉ là tôi vừa đánh Changmin.

“Hyung không ngốc! Đó là vì anh thương em!”

Tôi vừa đấm một cú đủ mạnh khiến em ngã bật ra sau, tay ôm mặt sững sờ. Ngồi bệt dưới đất, em đưa mắt nhìn tôi, chăm chăm. Tôi chịu thua, đọc không ra em đang nghĩ gì sau đôi mắt to đó. Rồi một trong những đứa bạn của em xông đến, hất đổ túi cơm trên tay tôi và định giương nắm đấm nhưng tôi đã đá vào bụng nó trước. Kể từ khi quen, cứ rảnh là Yunho lại bắt tôi học những thứ này.

Thế là cả bọn xông vào, cùng đánh tôi, túi bụi. Tôi chống trả trong khi Changmin vẫn ngồi yên, không động đậy, vẻ như chưa hết bất ngờ. Chỉ mới sống chung hơn hai tháng nhưng dường như em đã quen với sự chiều chuộng tôi dành cho. Nay bị tôi đánh, em có vẻ "shock". Em sai rồi. Tôi không chiều chuộng, đó là yêu thương.

Tôi và cha không ngốc, đó cũng là yêu thương.



“Omma…”

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì làm Jaejae bé nhỏ của mẹ khóc thế?”

“Umma… lũ con trai nhà họ Lee … hức hức… chúng bảo Jae … hức hức …là đồ ngu…”

“Thế Jaejae của mẹ có thấy mình ngu ngốc không?”

“Hức… nếu không phải… sao con không được lên lớp? Hức …sao cô giáo cứ mắng con hoài… Sao mãi đến 7 tuổi con vẫn chưa biết đọc? Sao không đứa nào chịu làm bạn với con? Hức hức... Tại con ngu nên chẳng ai thèm chơi…”

“Mẹ thương Jaejae, mẹ thèm chơi với Jaejae. Cả cha nữa. Cha mẹ cũng là đồ ngốc, phải không?”

“Không có!!!”

“Thế thì Jaejae phải nhớ nhé. Con không ngốc. Chỉ là mẹ lỡ sinh ra cho Jaejae một trái tim lớn hơn trí não mà thôi. Đó là yêu thương, không phải ngốc.”


Hơi ấm của mẹ lúc ấy khi ôm chặt tôi vào lòng, mãi mãi sau này vẫn không thể quên. Một năm sau đó… bà mất vì ung thư bao tử.

Từ khi mẹ mất, tôi không bao giờ khóc nữa, cũng không bao giờ nghi ngờ lời mẹ. Tôi không ngốc. Thế nên, ngoài appa, tôi còn có Yoochun, Junsu và … Yunho. Họ đều thích tôi. Giờ còn có cả Changmin và mẹ. Tôi sẽ không để lũ trẻ xấu xa nhà họ Lee cướp mất Changmin. Nhất định là thế.

Tôi chống trả kịch liệt. Hai đứa trong bọn ngã lăn nhưng vài đứa còn lại vẫn còn hung hăng lắm. Chúng quật tôi ngã và dùng chân hất nắp hộp cơm tôi làm cho Changmin, bấy giờ đang lăn lóc trên vỉa hè. Nắp hộp nhựa bật ra, trứng cuộn và kimpad tôi làm cho em vỡ đổ tung tóe. Những miếng kimpad bẹp dúm lại dưới gót giày lũ trẻ nhà họ Lee.

Và đứa vừa giẫm bẹp dúm dưới tay … em. Changmin – không biết từ lúc nào đã đứng lên – vừa tung một cú đấm cật lực vào thằng nhãi đó.

“Đừng có giẫm lên bữa trưa của tao!!” – Em gầm lên và lăn xả vào bọn nhà Lee.

Tôi như được Changmin tiếp thêm sức mạnh, vùng đứng dậy và tiếp tục choảng nhau… Vài phút sau, chúng tháo chạy.

Tàn trận chiến, tôi và em dìu dắt nhau về nhà. Khuất sau gốc cây phía xa xa, Yunho bí mật vẫy tay chào tôi, rồi giơ ký hiệu chiến thắng. Tôi không đủ sức chào lại, chỉ biết nhe răng cười. Tôi chiến thắng thật rồi.

Cảm ơn cậu, Yunho, vì đã … không làm gì và vì đã để mình tự giải quyết mọi việc.



= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =



Changmin không nhận sai. Em không nói tiếng nào cho đến khi về nhà. Tôi cũng không, nhưng là vì đau. Miệng tôi hình như đã rách, hàm cũng bị sao sao, đau đến không nói nổi. Về nhà, việc đầu tiên chúng tôi làm là nằm ngả nghiêng ra thảm, thi nhau thở hồng hộc. Một lúc sau, tôi lăn qua trái và bắt gặp Changmin đang nhìn mình. Chạm vào ánh mắt của tôi, em lập tức quay sang hướng khác, hai tai đỏ bừng. Bộ dạng dễ thương của Changmin khiến tôi mềm lòng. Tôi gượng dậy, đi đến tủ thuốc. Changmin cũng đang bị thương. Mặt em sưng lên, bầm đỏ. Lúc nãy, không đứa nào trong bọn nhà Lee chạm được vào gấu áo em. Vết thương là do tôi đánh.

“Hangmin ánh nhau giỏi…” – Tôi cố gắng làm dịu đi không khí khi đẩy hộp thuốc về phía em. Changmin nhìn hộp thuốc rồi nhìn tôi. Rất lâu sau, em nói:

“Sao lại tốt như vậy? Tôi và mẹ không đáng đâu.”

“?”

“Tôi chẳng ngoan hiền gì. Giả bộ thôi. Mẹ cũng vậy.” – Vừa nói, Min vừa cười nhạt. Không thể hiểu được đứa trẻ 13 tuổi như em lấy đâu ra kiểu cười ấy. –“ Chúng tôi sẽ không ở đây lâu. Chẳng bao giờ ở đâu lâu cả. Chúng tôi đang lợi dụng cha con anh. Trước đây không nhận ra thì thôi, giờ tôi nói hết rồi, đừng có đối xử quá tốt nữa.”

Tôi vẫn im lặng thấm bông gòn vào chai thuốc sát trùng khi Changmin tuôn ra hết tràng câu này đến tràng câu khác. Một phần, tôi không hiểu hết những gì em đang nói, phần khác tôi không cần hiểu.

“Tại sao lại không được đối xử tốt với em?”

“Anh không hiểu thật hay đang cố tình vậy?” – Changmin NỔI ĐIÊN. Em hất mạnh vai làm cây kẹp bông trên tay tôi văng ra xa tít. – “Tôi…”

“Tại sao lại không được đối xử tốt với em trai mình? Changmin… là em trai của hyung mà.”

Em sững lại rồi nhìn tôi chằm chằm, không nói tiếp. Cứ thế đôi môi mỏng của em khẽ run, cặp mắt nâu dâng lên đủ mọi xúc cảm.

“Em sao vậy, Changmin?” – Nhích gần về phía em hơn một chút, tôi hỏi. Quả thật tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Changmin trước mặt tôi thoắt nãy vừa phớt cười, giờ xem ra sắp khóc. Bỗng nhiên thấy lòng đau nhói, gấp nhiều lần lúc bắt gặp em chơi với lũ trẻ nhà họ Lee. Changmin của tôi chỉ mới 13 tuổi.

Tôi vòng tay ôm lấy em. Trong tư thế này mới cảm nhận được em quả thật rất gầy, rất mảnh. Cảm giác hoàn toàn khác khi tôi ôm omma hay Yunho… Vòng tay cả hai đều êm dịu nhưng mạnh mẽ, cho tôi cảm giác an toàn và được chở che. Còn với em, ngay lúc này, ngay ở đây, tôi biết mình mới là người che chở.

Thế là em đã có thể khóc.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Vụng về chùi rửa những vết rách trên mặt tôi, em kể. Chồng trước của mẹ là một tay xã hội đen ở Seoul. Ở ngoài hắn đâm chém người ta, về nhà còn đánh cả mẹ và em. Cách đây 3 năm, không chịu đựng nổi, mẹ dắt Changmin bỏ trốn. Hết thị trấn này đến thị trấn khác, cũng thử xây dựng gia đình với hai người đàn ông. Nhưng rồi hắn ta đều tìm đến, quấy phá ngầm. Cuộc sống của cả hai cứ thế trôi dạt, trốn được lúc nào hay lúc đó. Chungnam là điểm dừng chân thứ mấy của mình, em thậm chí còn không để tâm. Đến đây, Changmin ngừng kể. Không nhìn vào tôi, em dí dí mấy ngón tay xuống thảm sàn và bảo:

“Hyung… em đói.”

Vừa cắt kimpad, tôi vừa cố gắng nói vài câu lảm nhảm để làm Changmin vui dù biết làm thế chắc còn lâu miệng mới bớt sưng. Quả nhiên em cười khanh khách rồi liên tục bảo tôi là đồ ngốc. Dường như tôi đã lầm, Changmin của tôi hoàn toàn không phải thiên thần. Em là một con quỷ nhỏ nghịch ngợm và tinh quái. Nhưng bên cạnh đó… cũng chỉ đơn giản là em trai của tôi mà thôi. Ăn xong, chưa nói thêm được câu nào, em đã lăn ra ngủ. Vuốt nhẹ mái tóc em, tôi khẽ cười. Tôi không cần em nhớ ra Chungnam là điểm dừng chân thứ mấy. Tôi chỉ mong đây là điểm dừng cuối cùng của em.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Tôi kể cho Yunho mọi chuyện, không giấu điều gì. Trong lúc nghe, cậu liên tục mỉm cười. Cuối cùng thì vòng tay ôm lấy tôi.

“Cái này là để cho Jaejoong sức mạnh tiếp tục che chở cậu bé đó.”

Giờ thì đến lượt tôi cảm thấy sống mũi cay cay.


Những ngày sau đó, đối với tôi và Changmin, mới thật sự có không khí của một gia đình. Em cười nhiều hơn và làm tôi méo mặt nhiều hơn… Em dường như quên đi việc sẽ phải rời khỏi đây nhưng tôi thì không.

Tôi ngày nào cũng ước. Tôi ngày nào cũng xin omma hãy để Changmin ở lại với tôi, nếu không thể mãi mãi thì cũng là trong khoảng thời gian em cần tôi nhất như bây giờ.

Nhưng ….


Có mấy ước mong trở thành sự thật?

Hôm đó là một buổi chiều cuối hạ đầu thu, trời đã mát dần. Yunho đạp xe chở tôi băng băng qua những con đường vắng và rồi khi gần đến nhà tôi, cậu bỗng thắng xe, thật gấp. Mặt tôi dộng mạnh vào lưng cậu, đau điếng nhưng giờ nhớ lại, nó cũng chẳng đau bằng một phần trái tim tôi… khi nghe thấy những lời ấy.

“Jaejoong, Changmin và mẹ kế cậu đang bước lên chiếc xe con màu xanh đậu trước nhà, phải không? Nó sắp chạy rồi.”

Không cần tôi nói “có”, Yunho nhấn mạnh pedan đuổi theo chiếc xe. Chống tay vào vai cậu để nhổm đứng dậy, tôi nhìn thấy… em. Changmin đang ngồi trên băng sau của chiếc xe đó, mặt quay hẳn về phía sau, hai bàn tay bé nhỏ đập liên tục vào cửa kính. Miệng em mấp máy.

Em đang gọi tôi.

“Jaejoong hyung…”

Tôi không dám thúc Yunho đạp nhanh hơn. Tôi biết cậu đã cố hết sức. Tấm lưng đẫm mồ hôi của cậu và hình ảnh chiếc xe con màu xanh xa dần khiến mắt tôi hoa lên. Cả người cứ thế run cầm cập. Không được, tôi chưa kịp chia tay với em. Tôi không kịp bảo rằng tôi thương em. Tôi không kịp nghe câu em thương hyung của Changmin. Tôi muốn nói, tôi muốn nghe. Xin làm ơn dừng xe. Xin làm ơn. Làm ơn mà…

Yunho đột ngột dừng xe khi gần đến nhà cậu. Rồi không nói với tôi lời nào, cậu nhảy khỏi xe đạp, chạy vào nhà. Giữa con đường vắng giờ chỉ còn tôi và chiếc xe đạp. Xe con màu xanh chở Changmin sắp ra khỏi đường làng. Tôi không biết đạp xe. Tôi sợ. Nhưng ngay bây giờ, không nỗi sợ nào có thể lớn hơn việc mất Changmin. Cứ thế, tôi leo lên ghế lái và chạy…

Vậy mà không hề ngã.

Nhưng… cũng không sao đuổi kịp Changmin. Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng biết điều ấy.

Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng động cơ motor rú ầm ĩ bên tai. Tôi luống cuống dừng xe và nhìn quanh quất. Yunho. Lúc này cậu, trên chiếc motor đen của người anh họ, vừa phóng vượt qua tôi và thắng gấp. Thảy vội cho tôi chiếc mũ bảo hiểm, cậu hất đầu:

“Lên xe! Bị bắt thì hai chúng ta ngủ đồn một đêm, Jaejoong nhé.”

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Cảm giác ngồi sau lưng Yunho - dù là trên cỗ xe đạp chạy tà tà khắp đường làng, hay trên chiếc motor đang phóng bạt mạng dọc xa lộ - không hề khác. Siết vòng tay ôm lấy bụng cậu, tôi hiểu. Rốt cuộc chỉ có cảm giác an toàn mà thôi. Chiếc xe con màu xanh đã hiện ra trước mặt.

Changmin của tôi vẫn còn quay đầu lại, vẻ như không hề thay đổi tư thế từ nãy đến giờ. Nhìn thấy tôi, em nhổm người đụng vào thành xe rồi loay hoay mở cửa sổ. Yunho phóng lên, cố gắng cho xe chạy song song.

“Changmin...…” – Tôi hét, nhưng gió bạt quá mạnh.

“Hyung!!” – Min đã mở được cửa xe, em thò đầu ra ngoài và cố gắng hét lại với tôi. – “Hyung...”

“Ở lại đi Min. Ở lại đi.” – Tôi gào lên khẩn thiết.

Changmin lắc mạnh chiếc cổ bé: - “Không được đâu hyung. Nhưng em sẽ quay lại. Em nhất định sẽ quay lại. Thế nên hyung phải chờ em đấy!!... Chờ em… Chờ em…”

Những chữ cuối cùng của Changmin, tôi không nghe rõ vì chiếc xe chở em đột nhiên tăng tốc vụt đi. Nhưng tôi vẫn hét: - “Anh sẽ!!” – hy vọng em kịp nghe.




“Đừng đuổi theo nữa, Yunho. Đủ rồi.”



Thế là khoảng cách giữa hai chúng tôi tăng dần. Từng chút một, tôi không thể thấy được đôi mắt nâu, gương mặt em rồi dáng hình em… Mãi cho đến khi chiếc xe con chỉ còn là một chấm xanh trên xa lộ, Yunho mới dừng hẳn. Rồi cậu quay xe về hướng xóm tôi, về phía bờ kênh của tôi và cậu.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

“Ngốc thật. Tự dưng lại khóc. Mình biết cậu ghét mình khóc.” – Tôi tháo mũ bảo hiểm ra, chùi vội những dòng nước đang chảy dọc theo gờ má và nhỏ tong tong dưới cằm. Nhưng tôi vẫn không sao chùi hết chúng.

“Ngốc thật.” – Tôi cười ngớ ngẩn với Yunho. –“Còn chưa kịp bảo mình thương nó nữa. Nó cũng không nói luôn! Đúng là hư…”

“Cả hai… đều kịp nói với nhau rồi, Jaejoong ah. Changmin, em cậu, lúc nãy cũng đã khóc.” – Rất lâu sau, Yunho mới cất tiếng. Cậu nói chỉ một câu và im lặng suốt khoảng thời gian còn lại. Tôi cũng không nói thêm gì. Giữa chúng tôi luôn có những khoảng lặng như thế. Rồi, tôi chợt vòng tay ôm lấy cậu, chủ động ôm. Changmin của tôi đã đi thật rồi. Em trai của tôi đã đi. Tôi hứa sẽ chờ và tôi nhất định sẽ giữ lời hứa.

Gió đầu thu chợt thổi, đem theo những hơi lạnh se se, làm khô đi dòng nước mắt lấm lem trên gương mặt tôi. Cứ thế, Yunho siết chặt tôi hơn chút nữa, rất ấm áp.

Changmin đã đi, nhưng thiên thần của tôi vẫn ở lại – bên cạnh tôi. Em là em trai tôi, không phải thiên thần. Tôi biết… thiên thần của tôi là một người khác. Tôi chợt nhận ra điều đó khi đẩy Yunho ra và nhìn vào đôi mắt nâu đang lấp lánh màu chiều của cậu.

“Về thôi, Yunho ah… Chắc appa đang đợi mình. Ông cần mình.”

“Ừ, về thôi.”

Về thôi.



(còn tiếp)
Tác giả: Nguyệt tử
Nguồn: Vcassiopeia
Về Đầu Trang Go down
 
tinh yeu thuan khiet
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Mo^t. cach' the^? hie^n. tinh` cam? thu' dzi~
» Những câu nói hay về tình yêu
» Giac Mo Tinh Yeu
» Lời tỏ tình kô lãng mạn
» TÌnh yêu khó quên

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`•™ ๑۩۞۩๑♥• (¯`¶v¶ÿ£övë´¯) ♥•๑۩۞۩๑ ™• :: Giao lưu - Kết bạn :: Thư Viện Tuổi Teen :: Tin tức-
Chuyển đến